Có chăng một vấn đề Phương Đông cùng Phương Tây? Đặt ra vụ việc về các quan hệ giữa hai phần đó của thế giới do sự trái lập hay sự đối kháng của chúng là đúng hay sai? thân chúng bao gồm những biệt lập đặc trưng cho phép một sự đối lập như vậy không?

Bạn đang xem: Phương đông và phương tây

Giữa tiếng nói dí dỏm của Kipling nói rằng Phương Đông và Phương Tây không bao giờ thâm nhập được vào nhau, với luận thuyết của fan đối thoại xứng đáng kính của tớ là ngài Paul Viviane vào Bức thư ngỏ của ông, cho thấy thêm vấn đề thậm chí không chỉ đề ra dưới bề ngoài gọi là địa lý, tôi nhận định rằng có một trong những phần lớn chân lý trong dư luận chung trái lập hai lục địa cả về bản chất và cốt lõi của những nền văn minh và đạo đức nghề nghiệp của chúng.Ông các bạn Paul Viviane của tớ bảo rằng: "Theo tôi thật là hoài công đi đối lập châu lục này với lục địa khác với coi bọn chúng là đặc trưng khác nhau, là vĩnh viễn với sâu vệt ấn của không ít đặc trưng cá biệt về mặt xã hội. Không có những lục địa khác nhau. Trong mỗi châu lục có những dân tộc bản địa đạt tới những giai đoạn tiến hoá không giống nhau..."Vậy nên không nên nghiên cứu và phân tích vấn đề chúng ta đang để ý trong ko gian, trên bề mặt, về mặt địa lý, mà yêu cầu là vào thời gian, theo chiều sâu, về mặt kế hoạch sử. Nếu bạn có nhu cầu và để sử dụng một cách diễn tả thời thượng, hãy nói là cần phân tích vấn đề theo bình diện đứng chứ không hẳn bình diện ngang".Nói chung lúc nào nghiên cứu những vấn đề theo phương diện đứng chứ chưa phải theo bình diện ngang, vào chiều sâu chứ chưa hẳn trên mặt phẳng cũng là một phương pháp tốt. Và quan trọng trong vấn đề họ đang quan tiền tâm, phương pháp này là bắt buộc, bởi cần được đẩy sự so sánh khá xa để có thể khám phá ra những khác hoàn toàn căn bạn dạng và không tạm dừng ở một sự so với hời hợt chỉ cầm lấy những hiện tượng của việc vật.Nhưng nghỉ ngơi đây chưa phải là chuyện phương pháp: mà là tức thì ở chủ yếu vấn đề. Cần biết vấn đề ấy có đề ra hay không. Mà, tôi tưởng trong trường hợp này, hỏi như vậy là khá vô ích. Trái thật tất cả một sự việc Phương Đông và Phương Tây; nó được đặt ra hằng ngày, và rất có thể nói chúng ta sống với điều này trong đầy đủ lúc, theo cách một tấn kịch tất cả muôn vàn tình tiết vừa lôi cuốn vừa thống thiết. Chỉ cần nhìn quanh họ và tức thì trong chính chúng ta để nhận ra thực tế của vấn đề đó và đặc thù nóng rộp của nó.Quả là không nên xem xét vấn đề đó dưới một góc độ thuần tuý địa lý, và về việc này ngài Paul Viviane đã gồm lý khi dìm xét rằng, chẳng hạn Nhật Bản, là nước nằm ở vị trí Phương Đông, về một trong những mặt nào này lại là Phương Tây, và những dân tộc Balkan, vốn nghỉ ngơi Phương Tây, về một số mặt khác, lại là Phương Đông. Mặt khác, nếu dưới thuật ngữ Phương Tây, chúng ta hiểu đó là 1 trong kiểu sang trọng nào đó, cùng với những khác biệt thường khi rất lớn giữa những dân tộc, vẫn có những tính chất tổng quát phổ biến cho phần đông các nước Châu Âu với Châu Mỹ, thì thuật ngữ Phương Đông bao gộp những nền lộng lẫy chẳng hề như thể nhau giữa toàn bộ các dân tộc Châu Á, chứng cứ là Ấn Độ cùng Trung Hoa, dù chạm mặt nhau trên khu đất Đông Dương bọn chúng ta, trong thừa khứ vẫn là hai nắm giới khác hoàn toàn và gần như là không thể liên minh được cùng nhau.Nhưng cả sự việc này, tránh việc giản solo hoá nó lại thành sự trái chiều giữa hai giai đoạn tiến hoá xuất xắc hai bề ngoài tổ chức thôn hội in vệt ấn cơ chế phụ quyền và nhà nghĩa cá nhân. Tôi đã chỉ ra rằng sự việc này thừa quá, và là vượt qua khôn xiết xa, khung khổ hai cách làm ấy vốn không hề loại bỏ lẫn nhau.Phạm Quỳnh - hiệu Thượng Chi, cây bút danh: Hoa Đường, Hồng Nhân - là 1 trong những nhà văn hóa, nhà báo, đơn vị văn và quan đại thần triều Nguyễn (Việt Nam). Ông là tín đồ đi tiên phong trong việc quảng bá chữ Quốc ngữ và sử dụng tiếng Việt - thay vị chữ Nho xuất xắc tiếng Pháp - nhằm viết lý luận, nghiên cứu. Ông nhà trương đại chiến bất bạo động nhưng không nhân nhượng cho hòa bình độc lập, từ trị của Việt Nam, đến việc phục sinh quyền hành của Triều đình Huế bên trên cả bố kỳ (Bắc, Trung, Nam), ngăn chặn lại sự bảo hộ của Pháp và kiên cường chủ trương nhà nghĩa giang sơn với thuyết Quân chủ lập hiến.Các vật phẩm chính:- Thượng đưa ra văn tập (5 tập) (Bộ giang sơn giáo dục, dùng Gòn, 1962)- Pháp du hành trình nhật ký kết (NXB Hội bên văn - H, 2004)- tiểu luận viết bằng tiếng Pháp trong thời gian 1922 - 1932 (NXB Tri thức, H,2007) - Một tháng sinh hoạt Nam Kỳ- Mười ngày nghỉ ngơi Huế- Luận giải về văn học cùng triết học tập (Nxb. Văn hoá thông tin và Trung trung tâm văn hoá - ngữ điệu Đông Tây xuất bản, H, 2003)- Hoa Đường tùy bút>> Trang tác giả: Phạm Quỳnh
Trong thực tế, sự việc có tính chất chung hơn cùng rộng lớn hơn rất nhiều. Nó liên quan ngay đến bản chất của nền tao nhã nhân loại thể hiện dưới hai hình thức tĩnh và động, được đại diện thay mặt hởi hai cực âm với dương của chính nó là Phương Đông cùng Phương Tây. Nếu tôi lý luận như một đơn vị triết học Trung Hoa, tôi sẽ nói rằng Phương Đông là nguyên lý âm với Phương Tây là nguyên tắc dương, rằng một bên là bộc lộ của sức khỏe và hoạt động, bên kia là bộc lộ của tính vĩnh cửu với tĩnh tại, rằng cho tới thời điểm bây giờ chúng không gặp nhau, mỗi bên cải cách và phát triển trong rất riêng của mình, tuy nhiên sự gặp mặt nhau của chúng một ngày nào đó sẽ đưa thế giới đến một hình thức văn minh đẹp tươi hơn, hài hoà hơn, kết luận là nhân bản hơn và hoàn thành hơn.Trình bày vụ việc này ra như vậy có vẻ như tôi đã dễ dàng và đơn giản nó mang lại cực điểm; nhưng mà tôi lại cũng để cho nó hiển lộ ra một biện pháp sáng rõ ràng nhất và rõ ràng nhất bằng cách rút gọn nó lại dưới hình thức đối ngẫu của hai nguyên lý, tuy trái lập nhau, nhưng không vì thế mà không cần thiết cho nhau, tương tự như luận đề cùng phản đề yêu cầu kết lại cùng với nhau với hợp tốt nhất với nhau để thành một hòa hợp đề.Quả là Phương Tây cổ truyền cũng đã từng biết đến minh triết, và minh triết đã nhiều lần vượt lên trên mặt khoa học. Cơ mà khí chất của Phương Tây đa số là động, không chịu dừng lại ở một trang bị minh triết tĩnh trên chối quăng quật sự chuyển đổi và loại mới; bao giờ nó cũng cần đi tới phía trước, xét nghiệm phá, vạc minh, luôn luôn làm nên cái mới, cái trước đó chưa từng có, và bất kể nơi nào nó hoạt động, nó hợp tác vào thì dung mạo của thế giới ở đó ắt buộc phải thay đổi, phải hòn đảo lộn. Sau cuối ở Phương Tây kỹ thuật đã chiến thắng, và chủ yếu nó là sệt điểm, là việc phát minh, là đồ vật sở hữu, là định nghĩa, là nguyên lý, là mục tiêu hoạt động, là ý nghĩa sâu sắc của số trời Phương Tây. Nền khoa học tóm lược kiến thức và trung ương hồn của phương tây ấy, ta biết nó đã tạo ra sự những gì. Nó đã sản sinh ra gần như kỳ tích. Nó đã tạo ra ở phương tây những tiến bộ to béo trong tất cả các lĩnh vực. Như bí quyết nói của Tagore, nó đã cung ứng vũ khí và bộ áo giáp cho châu mỹ để thực hiện ý chí về sức mạnh của mình, cùng ý chí này cũng to khủng như công cụ mà họ nắm được. Nhưng lại nền kỹ thuật nguyên thuở lúc đầu chỉ là một hình thức trí tuệ, nếu nói theo cách khác như vậy, của minh triết, sau cuối đã phình ra vô độ cùng nuốt luôn mất cái phần minh triết vốn tất cả trong nó; chế ngự các sự vật, nó đã trở nên các sự vật khắc chế và tự cường điệu mình lên nó đã tự "cơ giới hoá" mình đi để chỉ với là một thiết bị kỹ thuật mênh mông, kỹ thuật xuất xắc diệu, với những cách thức ngày từng tinh nhuệ, nhưng nếu chúng gồm thể quản lý các sự thiết bị thì lại trầm trồ không đam mê ứng để điều khiển và tinh chỉnh được tinh thần. Tinh thần, bị buông thả, không được hướng dẫn và không tồn tại nguyên lý gì nữa, lao mình vào tất cả những cái mới mà một nền khoa học vô độ đem về cho nó, và sau cuối rối tung lên vị cái chế độ biến hóa liên tục đó.Về phần mình, minh triết Phương Đông, nhờ có nó mà vô số hồ hết thực thể nhân loại, trải trải qua không ít thế kỷ, đã hoàn toàn có thể giữ được sự kết nối và thống nhất, bị giam hãm vào tháp ngà của các nguyên lý bất biến, xa rời thực tiễn của những sự đồ vật không cải tiến và phát triển được, nói theo một cách khác đã "hoá thạch", và trở nên một nguyên tắc về sự ngưng đọng khiến cho các buôn bản hội mà lại nó thống trị không thể tự thay đổi được nữa cùng sống trong một sự tầm thường thường trực; sự ngưng đọng của những xã hội đó thường giống hệt như là ngủ mê tuyệt chết.Như vậy, rượu cồn hay tĩnh tuyệt vời nhất đều không có lợi cho sự bừng nở của một nền cao nhã thực sự nhân phiên bản và toàn vẹn. Tự sự hợp nhất hài hoà của công nghệ Châu Âu với minh triết Châu Á sẽ phát sinh một nền văn hóa truyền thống mới, nền văn hóa truyền thống toàn trái đất chân chính. Còn thọ lắm mới triển khai được sự hợp độc nhất vô nhị đó, với trong từ bây giờ vấn đề Phương Đông - Phương Tây chủ yếu là vấn đề cuộc tranh đấu giữa hai nguyên lý trên, khi diễn ra sự rạm nhập dữ dội của kỹ thuật Phương Tây vào những xã hội chịu đựng sự chi phối của minh triết cổ Châu Á.Những gì vừa nói về văn hóa Phương Tây và Viễn Đông, thì bọn họ cũng có thể nói như cụ về các nền thẩm mỹ và nghệ thuật của chúng. Nói mang lại đúng, không có một nền nghệ thuật Châu Âu cũng không tồn tại một nền nghệ thuật Châu Á. Mỗi dân tộc Châu Âu cùng Châu Á đều sở hữu một nền nghệ thuật, và thẩm mỹ và nghệ thuật của một đất nước biểu lộ khí chất riêng của dân tộc sống ngơi nghỉ đấy. Trong chuyện này kể đến các lục địa là không nên lầm, mà chủ yếu phải nói tới các dân tộc. Tuy nhiên, nếu bao gộp bình thường nghệ thuật của những dân tộc Phương Tây và nghệ thuật của những dân tộc Viễn Đông, ta sẽ thấy chúng cũng nối sát với hai nguyên lý động với tĩnh nhưng mà ta luôn chạm chán lại như là 1 trong những đối ngẫu vĩnh hằng nằm ở căn cơ của tất cả những biểu lộ của Phương Tây cùng Phương Đông.Nghệ thuật châu mỹ là sáng tạo và chân lý; thẩm mỹ và nghệ thuật Phương Đông là cầu lệ cùng tượng trưng. Loại trước là sự khẳng định kiêu căng mức độ mạnh trí tuệ sáng tạo của nhỏ người luôn luôn chăm chăm khiến cho những hình thức mới và trước đó chưa từng có, và tuy vậy không tách bóc xa khỏi cuộc sống và chân lý. Loại sau là sự phục tùng nhún nhường nhịn của lao đụng con bạn hoặc là trước vạn vật thiên nhiên quanh mình, - ví dụ: ngôi chùa nhỏ dại bên cạnh một cây đa mênh mông, - hoặc đối với một hệ thống các mong lệ muốn diễn tả dưới một bề ngoài tượng trưng và gần như là bí truyền hầu như quy giải pháp lởn của vũ trụ, chẳng hạn như các kiểu cách điệu hoá phần lớn đồ gỗ trong bên và các đồ vật dụng nghi lễ, những lối trưng bày con rồng vật tổ hay con phượng hoàng báo điềm lành, v.v... đặc điểm của một mặt là tĩnh tại, ko ưa sự tải làm xê dịch những đường nét, cũng như sự phát minh gây rối những phương biện pháp và những thói quen; sinh sống đây kỹ năng nằm ở sức mạnh của biện pháp điệu hoá, và vì thế ở trừu tượng hoá, hay gợi cảm trừu tượng. đặc điểm của vị trí kia là động: nó là phát minh, sáng tạo thường trực, thuần tuý phóng túng mà về căn phiên bản vẫn không xong là hiện nay thực, bởi lòng tin Phương Tây, vốn quen điều khiển và tinh chỉnh hiện thực, luôn luôn gắn chặt cùng với nó. Một sự bí quyết điệu hoá quá mức có nguy cơ, để cho nghệ thuật bị đông cứng trong những công thức khô cằn với biến tín đồ nghệ sĩ thành người thợ khéo hoa tay trong việc thực hiện đôi ba bề ngoài bị nhốt chặt trong một chuẩn chỉnh mực chũm định. Mặt khác, mọi thẩm mỹ và nghệ thuật đều đưa định một thứ công ty nghĩa thay mặt nhất định, một sự kết tinh của một số hiệ tượng nào đó đang trở thành những biểu tượng của cái đẹp làm cơ sở để review tất cả các cái khác; một sự sáng tạo liên tục, vô độ, lếu láo loạn, rào cản sự kết tinh quan trọng đó với tước mất của thẩm mỹ và nghệ thuật mọi ý nghĩa tượng trưng.Như vậy trong lĩnh vực nghệ thuật, cũng như tất cả các nghành nghề dịch vụ khác, bao gồm những khác biệt cốt yếu phân tách cách các quan niệm của Phương Tây và Phương Đông. Một sự tổng hòa hợp của hai bí quyết ấy quả đáng hy vọng. Nó rất có thể diễn ra không? Đấy là kín đáo của tương lai.Dẫu sao, mặc dù là nói về nghệ thuật và thẩm mỹ hay về một biểu hiện khác của tu duy và hoạt động vui chơi của con người, thì bây giờ đều đề ra vấn đề Phương Đông - châu âu và sẽ không còn là quá đáng khi nói rằng nó đặc biệt lên trên tất cả các vụ việc khác. Việc nghiên cứu và phân tích nó cuốn hút sự thân mật nồng sức nóng của tất cả những ai chú ý đến các mối quan hệ niềm tin đang nối liền hai cố kỉnh giới.

Xem thêm: Máy Khoan Lấy Mẫu Bê Tông Xi Măng, Máy Khoan Lấy Mẫu Bê Tông Dk 6Ds

Văn hóa phương Tây có không ít điều quan trọng đặc biệt khiến người việt nam cảm thấy thú vị. Đi càng nhiều, gọi càng nhiều các bạn sẽ càng thấy thế giới thật diệu kỳ.

Những vùng đất mới, rất nhiều con tín đồ mới, hồ hết phong tục mới… vớ cả làm cho những nền văn hóa không giống nhau vô cùngđộc đáo, lung linh đầymàu sắc. Cùng ngôi sao sáng Việt khám phá và so sánh hai nền văn hóa truyền thống Đông - Tây tất cả gì không giống nhau nhé.

Nguồn gốc của sự không giống nhau của nền văn hóa truyền thống phương Tây cùng phương Đông

Việc nhìn nhận và đánh giá thế giới bao bọc ở phương Tây cùng phương đông có tương đối nhiều điểm khác biệt. Khác biệt đầu tiên phải nói tới là trong phương pháp tư duy, đánh giá về trái đất quan. Ở phương Tây, câu hỏi nhìn nhận nhân loại thông qua lập trường triết học với duy vật những hơn. Đối cùng với họ, những người dân có thế giới quan tích cực và lành mạnh là đại diện thay mặt cho xu thế tiến bộ. Trong khi đó phần đa người bi đát tiêu cực là thay mặt cho bốn duy phản tiến bộ. Tất cả được nhìn nhận theo mối quan hệ biện chứng, “duy lý” chứ không cần “duy tình”.
*
Nguồn nơi bắt đầu sự khác hoàn toàn văn hóa phương Tây cùng phương Đông trong những lúc đó, nghỉ ngơi phương Đông thì ý kiến nhận nạm giới có khá nhiều phức tạp hơn. Trái đất là nhiều mảnh ghép mà chúng ta chưa thể biết hết. Gồm Trời, có Đất, có Con người, có Thần linh. Bên cạnh những nguyên tố duy đồ thì còn tồn tại yếu tố duy tâm tuy nhiên hành phân phát triển. Người phương Đông ít chịu ảnh hưởng của những khuynh hướng triết học thế thể. Gắng vào chính là sự hài hòa và hợp lý mềm dẻo và gồm “tình” hơn. Do thế, không ít người phương Đông sang trọng phương Tây thao tác không thể làm quen cùng hòa nhập được văn hóa phương Tây. Cùng ngược lại, những người sống sống phương Tây lúc tới phương Đông cũng cảm xúc xa lạ, mất không ít thời gian để đổi khác thế giới quan tiền của mình.

So sánh về phương thức tứ duy và văn hóa truyền thống ứng xử Đông - Tây

Đây chính là điểm biệt lập lớn nhất, dễ nhận biết nhất trong văn hóa truyền thống Đông - Tây hiện tại nay. Đối với những người phương Đông, lối tứ duy trực giác (duy cảm) được sinh ra do điểm sáng về đk địa lý, thủ tục sản xuất và lịch sử phát triển làng hội, cộng đồng. Những tư duy này chú trọng tới sự cảm nhận, ghê nghiệm, trực giác. Quan sát chung, điều này khiến người phương Đông chú ý nhận sự việc dựa các vào đông đảo thứ thể hiện phía bên ngoài mà ít đi sâu về bên trong hơn. Trong văn hóa truyền thống ứng xử, con bạn thường theo lối “duy tình”.
*
Phương thức tư duy Đông - Tây gồm sự khác biệt Điều này mang về những điểm lành mạnh và tích cực như tính cộng đồng được nâng cao, nhỏ người thân thiết với nhau hơn, những mối quan hệ gia đình, thân tộc được xem trọng. Tuy nhiên, lối tư duy này thể hiện nhược điểm là là dễ bị “cả tin” khiến bản thân thiệt thòi, dễ “nể nang” làm mất đi đi lý trí cùng sáng suốt trong dấn định. Lối tứ duy này cũng dễ tạo nên sự ồn ào, quan tâm đạo đức hơn tài năng, coitrọng cảm tình khi giải quyết và xử lý mọi việc. Trong khi đó, tinh hoa văn hóa truyền thống phương Tây lại khác hoàn toàn hoàn toàn, họ phụ thuộc vào phương thức tư duy “duy giác” - lý trí. Con bạn chú trọng nhấn thức về lý tính, chỉ tin vào lý trí và hồ hết thứ ở trong về bản chất chứ hoài nghi vào rất nhiều thứ mô tả ra khía cạnh nổi mặt ngoài. Điểm tích cực trong văn hóa người phương Tây là việc công minh, công bằng, rõ ràng trong tất cả mọi việc. Từ nhấn thức đến hành động đều trắng đen rõ ràng, dựa vào thực chất sự việc sự vật để đưa ra kết luận. Dù vậy, điểm yếu kém của lối bốn duy duy giác này là khả năng thích ứng từng hoàn cảnh bị hạn chế và gồm phần cứng nhắc.

Tôn giáo cùng đức tin trong văn hóa truyền thống phương Tây cùng phương Đông

Những tôn giáo đầu tiên xuất hiện tại vào trong năm đầu Công nguyên. Tuy nhiên trên thực tế thì ý thức tôn giáo, đức tin của nhân loại đã xuất hiện trước đó cả ngàn năm. Trường đoản cú ý thức bắt đầu tạo thành tôn giáo nhằm vận hành, tồn tại cho đến tận bây giờ.
*
Phương Tây đa phần theo đạo thiên chúa giáo Theo thời hạn thì vấn đề lựa chọn tôn giáo của bạn phương Đông cùng phương Tây bắt đầu có sự biến hóa và phân hóa. Hầu như các quốc gia phương Tây theo Thiên chúa giáo và đây là đức tin có ý nghĩa sâu sắc lớn nhất. Chúng ta tin vào chúa, chúa sinh ra nhỏ người, chúa quản lý mọi vật. Điều này lý giải cho vấn đề rất nhiều hoạt động văn hóa tương quan đến đức tin so với Chúa trời. Ngược lại, đối với phương Đông thì không liên quan đến Chúa trời. Các bề ngoài tôn giáo phương Đông nhiều chủng loại hơn, bao gồm Phật giáo, Hồi giáo, Ấn Độ giáo, Nho giáo tuyệt Đạo giáo và khá nhiều tín ngưỡng và văn hóa tâm linh khác. Điều này ảnh hưởng đến các vận động văn hóa tại các nước phương Đông cũng thường phong phú và đa dạng và tinh vi hơn.

Một số điểm khác biệt cụ thể trong văn hóa truyền thống phương Đông và phương Tây

Những điểm khác hoàn toàn cụ thể của văn hóa châu âu là gì? một vài điều thú vị vẫn được ngôi sao 5 cánh Việt tiết lộ cho bạn ngay sau đây: – Phương Tây dễ chịu trong cách tiếp xúc giữa nam với nữ, khi gặp mặt nhau rất có thể ôm hôn với mục tiêu chào hỏi. Fan phương Đông chỉ cúi chào, bắt tay. Hành vi ôm hôn chỉ giành cho những hai bạn yêu nhau, vợ chồng hoặc gia đìnhthể hiện nay tình cảm. – phương tây chỉ tổ chức triển khai sinh nhật, ko cúng giỗ cho tất cả những người chết. Đối với họ, chết là cực kỳ thoát, về cùng với chúa trời và không tồn tại Thế giới trung tâm linh. Phương Đông thì ngược lại, họ tổ chức thờ giỗ, lễ tết vày có ý niệm tồn tại thế giới tâm linh, thần linh.
*
Người phương Đông có nhân loại tâm linh, thần linh – Phương Tây coi trọng sự bình đẳng giữa con người, khi chạm chán nhau không đặc biệt quan trọng là ai xin chào hỏi trước. Trong những khi đó làm việc phương Đông, người nhỏ tuổi hơn, thấp cấp hơn… đề xuất chào trước new thể hiện nay được sự tôn trọng. – Trong văn hóa truyền thống phương Tây, nếu tất cả người gặp mặt nguy hiểm thì mọi tín đồ chỉ điện thoại tư vấn cấp cứu nhưng không xúm vào trợ giúp vì không có chuyên môn. Ở phương Đông, cũng trường hòa hợp này thì những người xung quanh luôn luôn tìm mọi phương pháp để hỗ trợ. – Trong văn hóa truyền thống giao thông châu âu thì ai sai người đó bắt buộc đền, cho dù bạn đi xe đạp điện hay đi dạo mà đi không nên gây tai nạn cũng đề nghị ra tòa. Ở phương Đông, ý niệm “xe phệ đền xe nhỏ” vẫn tồn tại tồn tại. – tín đồ phương Tây con trọng thoải mái cá nhân, tôn trọng quyền riêng bốn của bé cái, khuyến khích con tự lập tức thì từ nhỏ. Fan phương Đông thiên về tình cảm, thích quản lý và điều hành và kiểm soát con hơn. Trên đây là một số điểm biệt lập trong văn hóa phương Tây cùng phương Đông điển hình. Bao gồm những khác hoàn toàn này tạo ra ra quả đât đa cực, đa color và đầy lôi cuốn cho họ khám phá. Theo dõi ngôi sao Việt để có những hành trình văn hóa thú vị mọi nơi.