*
Nữ sĩ Xuân Quỳnh

Cát vắng, sôngđầy, cây ngẩn ngơKhông gian xao xuyến chuyển sang trọng mùa
Tên mình ai gọi sau vòm lá
Lối cũ em về ni đã thu

Mây trắng cất cánh đicùng với gió
Lòng như trời biếc dịp nguyên sơÐắng cay gửi lại bao mùa cũThơ viết đôi loại theo gió xa

Khắp nẻo dưng đầyhoa cỏ mayÁOem sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu thương mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh bao gồm đổi thay?
(Xuân Quỳnh)

"Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ". Bài xích thơmở đầu bằng một bức tranh tương đối tĩnh lặng, hợp với trọng điểm trạng củangười đang tìm kiếm về kỷ niệm... Câu thơ giàu hình ảnh nhưng mà thiếu âm thanh. Tất cả câymà không nghe thấy tiếng . Sông đầy mà không nghe thấytiếng sóng. Tất cả đang ngưng đọng mang lại một sự hồi tưởng... Xaoxuyến vốn là từ chỉ trạng thái, nhưng ở đây, trước hình tượng trời-đất (không gian) nó gợi âm thanh nhiều hơn. Nhưng âm nhạc ấy phạt ra từđâu? Từ mẫu không gian đang chuyển mùa cơ chăng?... Ta lại
PHẢI TRỞ LẠI VỚI CÂU THƠ ĐẦU, ĐỂ TÌM ĐẾN NHỮNG HÌNH ẢNH CỤ THỂ HƠN. ẤYlà cát, là sông, cùng nhất là cây. Dừng lại ở cây,nhập vào cây. Cùng khi cái xao xuyến ấy đã nhập vào câyRỒI, THÌ ĐÓ LÀ GIÓ VÀ CHỈ CÒN LÀ GIÓ. ẤYlà, nhiều khi chỉ nghe âm thanh, ta đã nhận ra sự vật phạt ra âm thanh, hoặc(như trường hợp trên) nhận ra cái gì đã tác động vào sự vậtnào để phân phát ra âm thanh ấy.

Bạn đang xem: Hoa cỏ may xuân quỳnh

Nếu như câu mở đầu, nhạc thơ được mở rộng ra với vần ơ, rồi đến câusau nhiều năm thêm ra với vần ua, cùng đến câu thứ tư co rút lại ở vần u, thì sựhướng ngoại của người đọc cũng lần lượt diễn ra như vậy. Thoạt tiên trảira với cát, với sông, với cây, rồi mở rộng ra đến khônggian, đến câu thứ cha lại thu về vào một vòm, để rồi cuối cùngrút lại, tập trung ở đôi cẳng bàn chân bồi hồi đặt lên lối cũ. Từđây người đọc bắt đầu từ giã ngoại cảnh, để thuộc bước vào thế giớinội trọng điểm của tác giả, thuộc với nỗi niềm tự sự:

Mây trắng cất cánh đi cùngvới gió
Lòng như trời biếc cơ hội nguyên sơÐắng cay gửi lại bao mùa cũThơ viết đôi chiếc theo gió xa

Khác với khổ thơ đầu, khổ thơ thứ nhị này câu chữ được cấu trúc thoánghơn, mạch thơ bằng phẳng hơn, bao gồm tư thế của một người "đắngcay gửi lại bao mùa cũ". Thôi thì, gió thổi mây bay,ai chẳng có một thời nhưng mà những ước mơ mây trắng bị cuốn theo chiều gió, theosức hút của một người làm sao đó. Bé người- lúc đã gồm tuổi rồi thườngđiềm tĩnh nhìn nhận lại thừa khứ để mà lại giữ thăng bằng cho cuộc sống hiệntại của mình, cho nên vì vậy dẫu mây trắng bay đi, trời xanh còn lại. Ðó là cõilòng trải qua những phong tía bão tố đã lấy lại được màu sắc sắc ban đầu, trởnên cao, với thanh thản. Thơ viết đôi dòng theo gió xalà câu thơ biểu lộ trung tâm trạng như vậy (ở đây cần hiểu gió là một nhânvật mai danh ẩn tích)

Khắp nẻo dưng đầyhoa cỏ mayÁO EM SƠ Ý CỎ GĂM DÀYVậy là hồn gió vẫn còn lẩn quất đâu đây, vào từng câu thơ, nhưmũi kim len trong mảnh vải, cơ hội ẩn cơ hội hiện. Rõ ràng trước bức tranh khắpnẻo dưng đầy hoa cỏ may không ai là không thấy gió đangkhơi động, đang nổi. Thậm chí nó còn có hơi hướng ở câu thơ dưới- trongmột sự "sơ ý": áo em sơ ý cỏ găm dày,bởi thật ra thì, hoặc đó chỉ là một biện pháp nhận lỗi làm cho duyên, hay là tựtrách bản thân để mà hờn mát... Sự thật một lúc hoa cỏ may đã "dângđầy khắp nẻo" như thế kia, thì áo em... Cỏ găm dày cũng làmột điều hiển nhiên ko thể tránh. Lỗi là ở gió. Tôi chợt nhớtới nhị câu thơ của Nguyễn Bính:

Hồn anh như hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo em

và cây cây viết trẻ Phạm Công
Trứ, với: "Trăng vàng, đêm ấy, bờ đê- bao gồm người ngồi gỡlời thề cỏ may". Thì ra vào sự liên tưởng, những nhà thơvẫn có những điểm gặp nhau. Hoa cỏ may được ví với lời thề, phảichăng bởi vì nó dễ găm, cùng đồng thời, dễ gỡ? Tổng hợp những ýthơ vừa dẫn, tôi nhận ra thêm điều Xuân Quỳnh định nói ở câu thơ thứ hainày. Ðó là: bản thân quả là đã "sơ ý" khi để đến những lời bàytỏ... Với cũng tất cả thể là hứa hẹn... Của người in vào niềm tin của mình, nhưhoa cỏ may găm dày bên trên áo. Ðể rồi có lúc phải phân vân, suy nghĩ với thầmtrách:

Lời yêu thương mỏng mảnhnhư color khói
Ai biết lòng anh bao gồm đổi thay?

Xuân Quỳnh rất đạt khi đưa loại màu khói vào vào bức tranh... Bảnthân nó cũng đã mỏng mảnh dễ tan, nữa là trong một không gian ngợptràn những gió. Lời yêu là thế đấy. Thật cũng chẳng thể nào lườngtrước. Cô bé đã từng thốt lên trong bài bác Mùa hoa doinăm xưa những lời domain authority diết: Ðốt lòng em câu hỏi- yêu em nhiềukhông anh? Giờ đây lại thêm một lần nghi vấn: Ai biếtlòng anh gồm đổi thay?.

Xem thêm: Dự Đoán Bóng Đá Hôm Nay Của Các Chuyên Gia Báo Chí, Nhận Định Bóng Đá

Dùng câu hỏi này để kết thúc bài xích thơ, theo tôi, Xuân Quỳnh đã đưa ra mộtcách ứng xử thật cao tay. Cuộc sống cứ trôi đi, nhỏ người phải sống vớiphần hạnh phúc nhưng mà họ còn đang có. Nhìn lại những kỷ niệm xưa cũng là mộtcách gạn đục khơi vào để lọc lấy những phần đẹp đẽ mang đến mình. Ðâykhông phải là thời gian quy kết, phân định coi lầm lỗi thuộc phía bên nào. Bởidù sao thì, tình thân là một vấn đề rộng lớn. Nó chỉ thực sự gồm ý nghĩakhi nó làm cho đẹp thêm vào cho cuộc sống. Và tôi nghĩ: đó chính là tấm lòng nhânái của tác giả bài xích thơ Hoa cỏ may.

(lời bình của Phạm Khải- báo
Phụ nữ Việt phái mạnh 2001)

Chuyên mục nàyđược cập nhật vào thứ Tư sản phẩm tuần

*

Thông tin bên trên mạng Netcodo
Mọi đưa ra tiết xin vui miệng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng NetcodoÐiện thoại: (54)847247 - e-mail Intranet: quantri

Thể thơ: Thơ bắt đầu bảy chữThời kỳ: hiện nay đại1 bài trả lời: 1 bình luận52 tín đồ thích: Thu Phong, vilvil, tranghien, thutrinh, xehi, ngô thuý hà, Heomay, Mr
Phan
TM, Tuấn Hùng, yunha, kieu_linh_94, phuongvi16, longhai1, nguyen duc truong, tet_272, LCHD, maihuongqth, Koneko, domanhdung, Vanachi, Gió, Hoàng Hiệp, trust_in_god, kyuchoacomay, thanhnhan999, qecun, Ngvubinh, tieuchau6789, osaka102, trinh thi hoai giang, Lâm Nguyệt, zxtuthan, Jean Phoenix, Loc Nguyen, thi sĩ cuồng si, cameron, Anima Mia, binhhotbit, chũm Thanh, Nguyễn Tường Vi, Tommy Vũ, baongoc_nguyen, Nguoicuatudo, Pan Tran, Tenn, chính Phạm, Nga Nguyễn, Tường Tobi, HXYP, Rinssi, shiratori, Thành Nguyễn
Từ khoá: ngày thu (316) cỏ may (10) tình cảm (930)
- “Em yêu thương anh trước rồi anh mới yêu” (Christina Rossetti)- thủ đô mùa thu (Thuỵ Đông)- ái tình đầu (Nikolai Ogarev)- giờ đồng hồ thu (Trần Đức Phổ)- gần như lá thư viết trên đường (Olga Berggoltz)
*

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,Không gian xao xuyến đưa sang mùa.Tên bản thân ai điện thoại tư vấn sau vòm lá,Lối cũ em về hiện nay đã thu.Mây trắng bay đi cùng rất gió,Lòng như trời biếc cơ hội nguyên sơ.Đắng cay nhờ cất hộ lại bao mùa cũ,Thơ viết đôi dòng theo gió xa.Khắp nẻo dưng đầy hoa cỏ may Áo em sơ sẩy cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng manh mảnh như màu sắc khói,Ai biết lòng anh tất cả đổi thay?


*

Bài thơ bao gồm nắng, tất cả gió, tất cả tất cả không gian khoáng đạt của form cảnh vạn vật thiên nhiên lúc sang mùa. Trong lúc suy tư, con gái thi sĩ đã để cho tất cả vẻ rất đẹp xao xuyến của khu đất trời ùa vào trang viết, do đó từng từng hình ảnh cứ chập chờn, như thực, như mơ.Có gì mà lại thi sĩ bắt buộc thảng thốt trước việc giao mùa của đất trời đến thế? Một loại lá rơi mang lại cây ngơ ngẩn, một bờ cat vắng hiu quạnh hiu đợi những chuyến đò, một chiếc sông xanh ắp đầy nhỏ nước, và loại giật mình khi tác giả phân biệt “lối cũ” đường xưa hằng in số đông dấu chân kỷ niệm. Cố kỉnh là đã đủ cho sự tiếc nuối, suy tư...Trên nền tranh ảnh mơ hồ, sương khói cùng đẹp mang đến nao lòng ấy, gồm một music da diết, sâu lắng, thiết tha nhưng mà Xuân Quỳnh đã cảm thấy được cho riêng mình: Tiếng call của mùa thu
Lối cũ em về nay đã thu
Câu thơ ắp đầy thừa khứ, kỷ niệm và đều sợi tơ lòng giăng mắc, mênh mang. Nhịp điệu với nốt nhấn thời hạn được Xuân Quỳnh diễn đạt trong từ bỏ “lối cũ” với “đã”. Nhận ra “lối cũ” để niềm mến nỗi ghi nhớ sống dậy, “đã” là nhịp điệu lặp lại của thời hạn trong tính quy phép tắc muôn đời. Xưa với nay, ít nhiều thi nhân đã đớn đau, rơi lệ khi chợt nhận biết “lối cũ” vào sự u hoài với nỗi trắc ẩn về người tình thế thái. Xuân Quỳnh đã chiều chuộng trái niềm hạnh phúc trên tay sau bao giông bão cuộc đời. Những con sóng dữ dội, các đám mây vần vũ, cả các cái lá thiết bị vã rơi với tiếng xình xịch trong tối của đoàn tàu... đầy đủ là miền trung tâm tưởng và sự thao thức trong thơ của chị. Nhưng chốc lát giao mùa lúc ánh hè rơi rớt lại chút ít nhỏ tuổi nhoi còn lại giành riêng cho làn gió heo may đã ám ảnh, thao thức trong Xuân Quỳnh. Nếu như làm việc Thơ tình cuối ngày thu chị ngẩn ngơ chú ý “cuối trời mây white bay” và những chiếc lá xoàn rơi rụng, để rồi phảng phất thốt nhấn ra
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh môngthì ở bài thơ này, chiếc man mác trước cảnh “mây trắng cất cánh đi với gió”, Xuân Quỳnh không chỉ có ghi lưu giữ “Chỉ còn anh cùng em/ là của mùa thu cũ...” bên cạnh đó tâm niệm “Lòng như trời biếc thời gian nguyên sơ”.Chính cái nguyên sơ, thuỷ phổ biến nồng hậu của một trái tim đa cảm, nhân hậu, tinh tế và sắc sảo đã giúp cho thơ của chị lấp lánh, sống mãi cùng thời gian.Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ mayÁo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu sắc khói
Ai biết lòng anh gồm đổi thay?
Từ sự tít tắp, trải rộng của ko gian, Xuân Quỳnh đã thu bức ảnh gần tầm quan sát của mình, phân biệt bốn bề chỉ bao gồm hoa cỏ may. Đó là việc hiện hữu và là mẫu nền xúc cảm của bài bác thơ. Thì ra mẫu níu giữ, gìm lại là đa số chùm hoa nhỏ nhặt ngút ngát tới chân trời. Màu hoa ảo ảnh, sương khói chợp chờn này đã gieo vào trọng tâm thức bên thơ sự muốn manh với nỗi bi thương man mác. Chắc hẳn gì thi sĩ đang “vô ý” làm cho áo mình cây cỏ may găm đầy? một ít “vô ý” làm cho nỗi nhớ giăng mắc và nỗi ai oán man mác vào thơ, mọi khi có đợt gió heo may lại về...Xuân Quỳnh có những mối giao cảm cùng với thời gian, không gian và đặc biệt nhạy cảm với phần đa khoảnh khắc thay đổi trong lúc giao mùa. Ta nghe thấy tiếng lòng cùng sự thổn thức vào thơ chị. Người thiếu phụ đã tất cả một thời đau buồn trong nỗi bi tráng riêng luôn linh cảm, lúng túng “trước xa tắp đường mình” (Tự hát) thì nơi đâu chị cũng ao ước tìm ra ngọn lửa tình thương và luôn luôn khắc khoải, muốn “Ngọn lửa như thế nào le lói xoá cô đơn?” Ta cũng phần nào cảm thông với chị khi nghe đến tiếng chị rơi giữa không khí trong tiếng heo may:Lời yêu mỏng tanh manh như màu khói
Ai biết lòng anh gồm đổi thay?
Thế là sẽ rõ. Loại mênh mang, man mác, mờ ảo, sương khói của bức ảnh thu được phác hoạ trên dòng nền của một trung ương trạng ước mong tình Đời, tình người phải trải qua ít nhiều đớn đau bất hạnh, thì chị mới nói cách khác được loại điều gần như là chân lý, là sự chiêm nghiệm của cuộc đời mình: “Lời yêu mỏng mảnh mảnh như color khói” với “những cánh chuồn mỏng manh manh như tình yêu” (Chuồn chuồn báo bão). Vị vậy, câu hỏi của chị, ít ra là trong mẫu khắc khoải, âu lo vào nỗi bi lụy man mác... Cần phải có sinh hoạt mỗi nhỏ người, từng cuộc đời.