“Trạm thu tiền phí quái lạ” hoàn toàn có thể hình dung như một môn học tập về vẻ đẹp cùng sự tuyệt đối hoàn hảo đến kỳ quái của ngôn ngữ trên giảng đường. Mà lại kỳ kỳ lạ thay, tức thì cả trẻ em cũng có các cách riêng để cảm giác được môn học tập này khi còn rất nhỏ.


“Gửi Milo – cậu bé nhỏ dư dả thời gian”

“Trạm thu phí quái lạ” không đơn thuần muốn cuốn sách dạy trẻ nhỏ về sự kỳ diệu của ngôn từ và học biện pháp quý trọng những điều bản thân nói ra. Cả cuốn sách bao che những ý tưởng và những câu chuyện bao quanh ngôn từ. Thế nhưng, nếu được có thể chấp nhận được dẫn ra một trích đoạn để dạy những đứa trẻ về bài bác học đường đời làm sao đó, hẳn là mỗi trang sách vào “Trạm thu tiền phí quái lại” đều cho ta điều đó.


*

Trên chiếc thùng mặt hàng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong chống Milo, bao gồm thể sửa lại thành “Gửi họ – những ai đang cảm thấy cuộc sống này nhạt nhẽo” thay bởi “Gửi Milo – cậu nhỏ bé dư dả thời gian”. Thế là một chặng hành trình bắt đầu… Đừng ngần ngại lúc bạn đã vượt già để cầm trên tay một cuốn truyện giành riêng cho thiếu nhi. Bởi lẽ, ai cũng từng là một đứa trẻ. Với khi bọn họ lớn lên, bạn bao gồm chắc rằng những nhận thức của mình giỏi ho với đúng đắn hơn một đứa trẻ?

Tầng tầng lớp lớp những hình ảnh ẩn dụ

Bạn sẽ phải ồ lên sung sướng lúc vừa theo chân cậu nhỏ nhắn Milo phiêu lưu vào thế giới kỳ lạ, vừa suy ngẫm lớp nghĩa đằng sau những hình ảnh ẩn dụ vào câu chuyện. Nó chẳng hề cực nhọc khăn gì đâu, nhưng tin tôi đi, loại cảm giác bạn đưa ra được một điều tuyệt vời như thế nào đó đằng sau lớp ngôn từ mà lại tác giả Norton Juster muốn gửi gắm – nó giống như khi bạn tìm thấy manh mối làm sao đấy để xếp trả chỉnh một bức hình vào trò chơi lắp ghép thuở nhỏ.

Càng vào sâu câu chuyện, tôi lại càng hiểu hơn tại sao tác giả lại bao gồm những cảm xúc rộn ràng lúc viết cuốn sách này đến vậy: “Tôi hạnh phúc phóng bút, và câu chuyện của tôi lớn dần lớn dần. Giỏi nhất là nó đã giữ cho cái quyển sách nhưng mà đáng ra rôi phải viết tránh xa khỏi đầu óc tôi. Tôi cứ viết kho bãi cho tới khi có một mớ các chương, hội thoại và nhân vật, mà không biết tất cả sẽ dần đén đâu. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Tôi mếm mộ cái cơ hội được lật ngược mọi thứ, đảo lộn chúng và nhét vào đủ các câu chuyện cười, những màn chơi chữ nhưng mà bố từng khai tâm cho tôi từ thời thơ ấu”.

Bạn đang xem: Trạm thu phí quái lạ


*

Độc giả sẽ được trôi trong những hình ảnh, những câu chuyện hoang đường, trẻ nhỏ nhưng cũng đầy chân thật. Có thể nói, với những kiến thức, sự hài hước và khéo léo của mình, mỗi câu, mỗi chữ, mỗi tình tiết là một cái cớ để tác giả phóng bút, tạo đề xuất những tràng cười hóm hỉnh nhưng đầy triết lý. Người ta tất cả thể cảm nhận được những lớp lớp ý nghĩa đằng sau mỗi cái brand name chương trong cuốn sách: “Thành phố Từ Điển” – đó hẳn là một thành phố nơi tất cả cuộc sống riêng rẽ của ngôn từ, câu cú, vần điệu, ý nghĩa của các ngôn từ,… Ở đó, từng con chữ sinh sôi, nảy nở, có những khu chợ, bao gồm những ngôi nhà, những nhỏ người như chủ yếu cuộc sống của chúng ta. Ở đó cũng có những kẻ gắt gỏng, những người xinh đẹp tuyệt trần, gồm cả nhà giam mang lại những ai không áp theo quy luật của thành phố,…

Và khi chuyến hành trình kết thúc, hãy lắng nghe những dư âm còn lại…

Tôi tự hỏi liệu đây là cuốn sách của “những người ko muốn lớn”, tốt là sự nhắc nhở cho những ai đã lớn cù về để suy ngẫm lại những điều tưởng chừng như hiển nhiên và cũ kỹ - rằng luôn luôn có những điều tốt đẹp với lấp lánh đằng sau mọi điều giản đơn.

“Trạm thu tiền phí quái lạ” có sự xuất hiện của những cái brand name ngô nghê nhưng cũng đáng yêu với đầy những ẩn dụ, chơi chữ. Đó là chú chó đồng hồ thương hiệu Tock – thường dữ dằn và nhắc nhở mọi người không được lãng phí thời gian. Đó là Công tước Định Nghĩa, là bộ trưởng Vần Điệu, bá tước Hàm Ý, tử tước Nghĩa Bóng, Tùy viên Diễn Giải,… Những bài học sâu sắc, rất cần đến mọi lứa tuổi cũng được thể hiện theo những cách riêng hết sức sống động: Hãy tôn trọng tiếng nói, hãy giữ gìn sự trong trắng của từ ngữ, biết yên lặng đúng lúc với đừng bao giờ quên rằng tất cả phụ thuộc vào giải pháp bạn chú ý mọi vật,…

Nếu bạn đang cảm thấy cuộc sống này vô cùng buốn chán và chẳng gồm động lực nào để làm việc, hãy đến “Trạm thu phí quái lạ” một cơ hội để được xuất hiện trong chống bạn. Hãy để chuyến xe pháo du hành vào thành phố Từ Điển được đưa bạn đi, tra cứu đến với những điều đẹp đẽ, diệu kỳ.

Trạm thu phí Quái kỳ lạ - Norton Juster

Tác giả Norton Juster
Bộ sách
Thể loại em nhỏ
Tình trạng Hoàn Thành
Định dạng e
Book prc pdf epub azw3
Lượt xem 5999
Từ khóa e
Book prc pdf epub azw3 full Norton Juster tè thuyết em nhỏ Văn học tập Mỹ Văn học phương Tây
Nguồn tve-4u.org

*

Trạm thu tiền phí quái lạ là 1 tiểu thuyết khám phá với câu chuyện cổ tích tân tiến được viết do Norton Juster cùng phần minh họa của Jules Feiffer, xuất bạn dạng lần đầu vào năm 1961.Đây là câu chuyện về Milo, một cậu-bé- chán-chường, luôn luôn uể oải với chẳng thấy cuộc sống của bản thân có gì thú vị. Cơ hội ở trường, cậu chỉ mong sao sớm được ra về, và khi về rồi cậu lại chỉ mong được mang lại trường. Trên tuyến đường đi cậu nghĩ mang đến lúc về nhà, và lúc về nhà cậu lại nghĩ mang lại chuyện ra ngoài. Đến ngẫu nhiên nơi như thế nào cậu cũng ước được mang lại một chỗ khác, và lúc tới đó rồi thì cậu lại từ hỏi mình muốn đến đây để triển khai gì. Không có gì thực sự làm cho cậu thân thương – duy nhất là đông đảo thứ mà lại lẽ ra cậu đề nghị quan tâm. Tệ rộng cả, cậu chẳng có câu hỏi gì nhằm làm, chẳng có chỗ nào muốn đi, cùng chẳng có thứ gì muốn xem cả.Một hôm, khi từ trường về, cậu thấy vào nhà bao gồm một gói sản phẩm kỳ lạ. Xuất hiện thêm xem, cậu phạt hiện phía bên trong là một trạm thu phí đường cao tốc. Tò mò, cậu lái chiếc xe ô tô đồ nghịch qua tram thu phí phí, cùng bước vào một thế giới trọn vẹn vượt xa số đông gì cậu tưởng tượng, mang đến với đông đảo vùng đất chưa khi nào có thương hiệu trên phiên bản đồ…Hành trình ấy chuyển đổi Milo, từ ý kiến của cậu về cố giới, cho thái độ với mọi thứ. Cậu nhận ra có gần như thứ để mình sáng tạo, ngươi mò, xây dựng, phá vỡ, với đủ hầu như điều bí mật và kỳ lạ mà lại cậu chưa hề biết tới – những phiên bản nhạc cậu hoàn toàn có thể chơi, những bài hát cậu rất có thể ngân lên, những thế giới cậu rất có thể tưởng tượng ra nhằm một ngày kia biến chuyển chúng thành hiện nay thực.
***

Như hầu như mọi điều giỏi đẹp từng xẩy ra trong đời tôi, Trạm thu tiền phí quái lạ được viết khi tôi đang cố né tránh một câu hỏi khác – một vấn đề đáng ra tôi nên làm. Có một trong những người bởi vậy đấy. Tôi là 1 trong số ấy.

Để tôi nói đến rõ.

Khi giải ngũ năm 1957, tôi tới tp New York và ban đầu làm bài toán tại một công sở kiến trúc, đem thêm ghê nghiệm cần thiết để một ngày nào đó rất có thể trở thành bản vẽ xây dựng sư. Đó là tôi vào đời thực, là bí quyết tôi quan sát nhận phiên bản thân. Nếu như bạn lay tôi thức giấc dậy giữa đêm mà gặng hỏi coi tôi là chiếc gì, thì tôi vẫn buột ra “kiến trúc sư” trước lúc nói là “nhà văn” hay “giáo viên” hay bất kể gì khác. Điều đó không có nghĩa là tôi coi việc viết lách hay dạy học kém quan trọng hơn. Cả hai đều rất đặc trưng với tôi. Nhưng kiến trúc mới là vật dụng đã đánh giá cách chú ý của tôi với thế giới và phương pháp tôi kích hoạt các ý tưởng.

Xem thêm: Bàn ghế khung sắt mặt gỗ rẻ đẹp, bàn ghế sắt mặt gỗ chất lượng, giá tốt

Trong khi thao tác tại thành phố new york (1958-1959), tôi trở cần rất nhiệt tình tới cách bé người nhìn nhận và đánh giá và trải nghiệm môi trường của chúng ta – điều gì khiến cho người ta cảm xúc một nơi là giỏi đẹp tuyệt tồi tệ, cách họ xây dựng các thị trấn và thành phố của chính bản thân mình ra sao. Tôi hốt nhiên thấy có tác dụng một cuốn sách cho trẻ em về vấn đề đó sẽ thật hay ho với hữu ích. Xét đến cùng, chủ yếu ý thức và những mối vồ cập của trẻ nhỏ sẽ ảnh hưởng tới môi trường thiên nhiên của bọn họ trong tương lai. Cảm nhận tài trợ nhằm viết một cuốn sách về thừa nhận thức cùng quy hoạch đô thị, tôi bỏ việc và hào hứng bắt tay vào trong 1 lượng nghiên cứu và phân tích khổng lồ quan trọng cho một dự án như vậy. Tôi mau lẹ phát hiện nay ra chân lý trong câu châm ngôn cũ: “Khi Chúa ao ước trừng phạt ngươi, tín đồ sẽ ban đến ngươi nhiều ước ao ước.”

Sau khi thao tác nhiều tháng, tôi bị choáng ngợp và thấy kiệt sức, vậy nên tôi quyết định đi nghỉ, ra biển khơi vài tuần, còn chỉ đi trên cát. Và, dĩ nhiên, để ngừng xem xét về quy hoạch đô thị, tôi cần nghĩ về một máy khác. Trong lúc lang thang, tôi nhớ lại một cuộc thủ thỉ trong quán ăn trước đó vài tuần. Tôi đang ngóng bàn một mình thì một cậu bé, khoảng chừng mười, mười một tuổi gì đó, cho tới ngồi cạnh. Sau đó 1 lát, nó đột nhiên hỏi, “Số lớn nhất là gì?” Đó là một câu hỏi khiến tín đồ ta lag mình. Trẻ em rất tốt việc đó. Tôi hỏi cậu nhỏ bé thế con cháu nghĩ số nào lớn số 1 và rồi bảo thử cộng một vào xem. Nó cũng có tác dụng vậy cùng với tôi. Shop chúng tôi cứ thế liên tiếp qua lại cùng đã gồm một khoảng thời gian tuyệt vời và hoàn hảo nhất nói chuyện về chiếc vô hạn và nhận thấy rằng đơn giản là ta chẳng thể nào đến này được từ đây. Tôi cảm giác bị lôi cuốn, được trở về kỉ niệm tuổi thơ của bản thân cùng cái cách tôi từng nghĩ về những bí mật của cuộc đời. Rứa là tôi bắt đầu sáng tác dòng mà tôi nghĩ về sẽ là một trong những câu chuyện bé dại về cuộc đụng trán của một đứa trẻ em với những con số, ngôn từ, ngữ nghĩa, và phần nhiều khái niệm quái quỷ lạ khác vẫn được áp bỏ lên trên trẻ con. Càng viết tôi càng ban đầu nhớ lại nhiều hơn thế những gì bản thân từng cảm thấy và do dự khi còn là một trong những đứa trẻ. Sao hồi kia tôi lại buộc phải học các thứ trong khi chẳng liên quan gì cho tới đời mình như thế? dòng khó của việc hiểu nhân loại cùng cái bí quyết quái lạ, phi lô gích nhưng mà nó vận hành. Và phần nhiều là chuyện tôi đã đạt biết bao thời gian chẳng thân mật tới việc làm những gì hay học gì cả. Đối cùng với tôi khi ấy, mười tuổi, quả đât này ngoài ra chẳng có tương đối nhiều vần điệu hay lý tính.

Tôi hạnh phúc phóng bút, và mẩu truyện của tôi khủng dần khủng dần. Hay duy nhất là nó đã giữ cho cái quyển sách cơ mà đáng ra tôi đang đề nghị viết né xa khỏi lao động trí óc tôi. Tôi cứ viết mãi tính đến khi có một mớ những chương, hội thoại cùng nhân vật, mà lại không biết toàn bộ sẽ dẫn cho đâu. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Tôi ưa thích cái cơ hội được lật ngược phần lớn thứ, hòn đảo lộn bọn chúng và nhét vào đủ các câu chuyện cười, rất nhiều màn đùa chữ mà cha từng khai trung ương cho tôi trường đoản cú thời thơ ấu.

Sau khi viết được chừng năm chục trang, một người chúng ta của tôi đã với nó đến đến một biên tập viên nhưng cô ấy thân quen biết. Vài tuần sau, tôi nhận thấy hợp đồng chấm dứt cuốn sách. Trời đất ơi, tiếng thì nó đã thành một cuốn sách – với tôi phải kết thúc nó. Nó không còn là trò nghịch nữa rồi. Tôi không tải nó mà là nó download tôi! Tôi ban đầu lại và cố gắng hết sức để quên đi bạn dạng hợp đồng. Dần dần thì nụ cười đã trở lại. Sau sáu tháng, nhì công chúa đã có cứu, đơn độc tự đã có vãn hồi một chút, cùng cả Milo lẫn tôi hồ hết học được vài ba điều.

Tôi cũng đề nghị nói vài lời về phần minh họa. Lúc viết cuốn sách, tôi đang share một tòa nhà hai tầng phệ nhưng xập xệ tại thành phố new york với Jules Feiffer. Tại thời điểm đó, Jules chỉ mới bước đầu sự nghiệp. Anh bị thu hút bởi những tiếng bước đi suy suy nghĩ tới lui ở tầng trên chống anh, với thỉnh phảng phất anh đọc những trích đoạn tôi sẽ viết rồi thử phác các minh họa. Chúng khá tuyệt, thâu tóm được tinh thần của cuốn sách một bí quyết hoàn hảo. Cửa hàng chúng tôi quyết định anh ấy yêu cầu minh họa mang lại cuốn sách. Cơ mà có một số trong những vấn đề nhỏ. Gồm vài máy anh ấy không yêu thích vẽ. Chẳng hạn như phiên bản đồ. Jules cũng không đam mê vẽ ngựa. Trong cảnh ngay sát cuối sách lúc Milo và hai công chúa thoát ra khỏi đám quỷ, đội quân của vương quốc uyên bác đang trên sườn lưng ngựa. Bức phác thảo trước tiên của Jules lại vẽ họ chết giả ngưởng trên sống lưng mèo. Chẳng mấy chốc chuyện đang trở thành một đẳng cấp trò chơi – anh ấy cố tìm cách vẽ số đông thứ như anh ấy thích, còn tôi tạo nên những thứ đang gây trở ngại nhất mang đến anh ấy. Ví dụ, trên hàng Núi U Mê bao gồm một đám quỷ rình rập đe dọa Milo. Trong số ấy có bố Con Quỷ Thỏa Hiệp – một con cao gầy, một nhỏ béo lùn, còn bé thứ cha nhìn hệt nhau hai bé kia. Bọn chúng không lúc nào được minh họa. Jules cũng trả đũa, bằng phương pháp vẽ tôi là fan Biến Báo, một gã hâm hâm đầu hói, béo lùn, mặc áo khoác dài. Khá là ko công bằng, vì ai ai cũng biết tôi chẳng khi nào mặc áo khóa ngoài dài.

Dù sao thì tôi cũng đã chẳng khi nào trở lại với cuốn sách về đô thị nữa, nhưng ảm đạm cười là nhiều thứ tôi nghĩ cho để dành cho quyển sách ấy đã kiếm được đường đến với Trạm thu phí quái lạ. Có lẽ rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở lại với nó, khi nào tôi lại đang cố gắng trốn khỏi một việc gì đó khác.

Bài viết liên quan